Trăng
lung linh thả mình trên sóng
Nô
đùa dòng nước mênh mang
Sóng
xô bờ làm trăng vỡ vụn
Chìm
xuống đáy sông những mảnh trăng vàng…
Người
trồng cấy vớt trăng về ngõ nhỏ
Làm
lưỡi liềm, làm nón trắng đồng quê
Cô
thôn nữ ra sông gánh nước
Múc
trăng lên cho vẹn ước thề !
Trăng
nghiêng đậu lũy tre ngà chải tóc
Tiếng
sáo diều dìu dặt đầy vơi
Trăng
lồng lộng phơi tà áo trắng
Cả
miền quê bỗng lộng lẫy tinh khôi.
Trăng
trải chiếu bữa cơm mùa ngào ngạt
Vàng
ánh trăng vàng sân thóc ngời ngời
Trăng
hối hả lúa tuốt đồng bát ngát
Mỗi
mùa vàng - trăng như cũng chung vui...
Có
lúc trăng về nơi xa ngái
Bởi
lãng du hay khao khát kiếm tìm!
Hay
trăng lại trôi vào cổ tích
Cùng
trẻ thơ bay vào giấc mơ êm…?
Mai Mơ
112, Lý Công Uẩn, Kim Tân.Lào
Cai
(quê Dương Kinh, Hải Phòng)
Bài thơ của bà chị gợi nỗi nhớ trẻ thơ trên quê hương đồng bằng Bắc bộ. Nhưng giờ đây điện sáng khắp nơi, có lẽ lũ trẻ nhỏ khó hình dung được vẻ đẹp trong bài thơ này. Ôi, xã hội phát triển là điều đáng mừng, nhưng lại có cái gì đó tiêng tiếc, vì quê mình bây giờ bê tông hóa cả rồi, còn đâu là lũy tre làng với cây đa bến nước...?
Trả lờiXóa