Cói, Rươi,
mắm cáy, cánh diều, bờ đê.
Lại nhớ những
nét chân quê:
Tên gọi thân
thuộc sao nghe khác người.
*
Hà Nội muốn về quê tôi.
Đường đi qua đoạn Cầu CHUI, chớ vòng.
*
Chùa lớn ngả bóng rêu
phong,
Mà gọi Chùa VẼ chạnh lòng
thợ xây.
Dòng sông xuôi ngược hàng
ngày,
Lại là Sông CẤM hỏi thầy
tính sao?
Vẫn thông nhưng gọi Cầu
RÀO,
Ai qua cũng đón, ai vào
chẳng ngăn.
Qua rồi cái thủa khó
khăn,
Mà sao Cầu ĐẤT vẫn quằn
xe đi?
Trong chợ nào thiếu thứ chi,
Lại gọi Chợ SẮT còn gì là oai?
Cát quê tôi có CÁT DÀI,
Quanh co ĐA ĐỘ nâng bồi mà nên.
TIÊN LÃNG đón nắng trước tiên.
Nhưng lại là xứ đậm duyên thuốc Lào.
Đây rồi bến cũ QUÝ CAO,
Cầu thong dong vượt vui nào vui hơn!
Lần tìm mua vó VÂN ĐỒN,
Nhớ câu ca cũ mà hồn vẩn vơ!
HÒN DẤU có tự bao giờ,
Mà sao hiển hiện đợi chờ khách thăm!
CÁT BÀ ngoài biển xa xăm,
Chờ Ông chẳng gặp sủi tăm dỗi hờn.
Đồ thật lại bảo ĐỒ SƠN,
Để đau lòng khách, nỗi buồn thêm tăng.
Chiến công in dấu BẠCH ĐẰNG
LÒ NỒI, CHỢ GIÁ, sông RỪNG linh thiêng.
Vui chân ĐOÀN XÁ ghé sang,
Nhớ thời “khoán sản” đưa làng ấm no.
DƯƠNG KINH là chốn cố đô,
Nghe chuyện nhà Mạc, nhớ thơ Trạng Trình.
Biển quê gió mát trăng thanh,
Xa trông nhẩm đếm đâu thành SÁU KHO.
Ngược ra QUÁN TRỮ, ngẩn ngơ,
Quán đâu chả thấy nhấp nhô nhà tầng
*
Ba Mươi CẦU NGUYỆT vắng Trăng,
Dệt nên nỗi nhớ chị Hằng tươi xinh.
Ngày Xuân vãng cảnh CAO LINH,
Tĩnh thiền lại nhớ HÀNG KÊNH, SÔNG ĐÀO
*
NÚI VOI sừng sững vươn cao,
Bóng soi VĂN ÚC nôn nao nhớ rừng.
Đường xa muôn nẻo đã từng,
Địa danh đâu tựa HẢI PHÒNG quê ta?
Chép lại và
bổ sung, Quốc khánh 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét