Cùng với hàng trăm thanh
niên các dân tộc Lào Cai, Vũ Xuân Thái vừa chân ướt chân ráo cùng bố mẹ từ Hải
Phòng lên khai hoang lập nghiệp tại xã Xuân Giao, huyện Bảo Thắng, tỉnh Lào Cai
đã viết đơn bằng máu tình nguyện lên đường vào Nam đánh Mỹ.
Sau những ngày huấn luyện
tại Tam Đảo-Tam Dương-Vĩnh Phúc, đơn vị của Thái được lệnh hành quân vượt
Trường Sơn vào Na,
Trước Tết 1967 sang năm 1968
Đại dội anh được biên chế chính thức vào Tiểu đoàn Pháo binh 107 thuộc Trung
đoàn 401 tỉnh Quảng Ngãi. Nơi đơn vị đóng quân là vùng “Cài răng lược” chỉ các
thị xã Quảng Ngãi hơn 10km. Nhân dân xã Nghĩa Thắng huyện Tư Nghĩa mặc dù đời
sống rất khó khăn vẫn giành những tấm bánh tét thật ngon cho bộ đội và hôm 29
tết đơn vị mổ một con trâu nên Tết đó bộ đội đón Xuân rất vui.
Tối 30 Tết, cả đơn vị được
lệnh sẵn sang chiến đấu, Vũ Xuân Thái cùng Vũ Đình Hường (cũng quê Hải Phòng
lên khai hoang tại Lào Cai, pháo thủ số 1 cối 82 ly) cùng các khẩu đội khác ém
quân bên một sườn đồi bát úp. Nhìn về thị xã Quảng Ngãi đè điện sáng trưng, Thái
và đồng đội cảm thấy nhớ nhà, thèm khát được hưởng một đêm Giao thừa ấm cúng
cùng bố mẹ và anh chị em. Nhưng đây là mệnh lệnh chiến đấu nên tất cả im lặng
chờ đợi. Công sự bên cạnh là nơi đóng của Chỉ huy Tiểu đoan. Bên đó, chiếc đài
bán dẫ hiệu “Siêng Mao” đang phát đi chương trình đón Giao thừa. Các anh nghe
rõ tiếng trầm hùng của Nghệ sĩ Quốc Hương hát bài: “Giải phóng miền Nam, chúng ta
cùng quyết tiến bước. Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước….” như thôi thúc
mọi người “Vùng lên! Xông pha vượt qua bão bùng” hướng về miền Nam
ruột thịt . Ngay sau đó các anh im lặng như nuốt lấy từng lời Bài thơ Chúc Tết
của Bác Hồ:
Xuân này hơn hẳn mấy xuân
qua,
Thắng trận tin vui khắp nước
nhà,
Nam Bắc thi đua đánh giặc
Mỹ.
Tiến lên!
Toàn thắng ắt về ta!
Vừa lúc đó, trên bầu trời
phía bên trái xuất hiện ba phát pháo hiệu, Đại đội trưởng Hoàn hô to: Giờ G đã
điểm, chuẩn bị bắn!”, các Pháo thủ đã sắn sàng. Khi khẩu lệnh “Bắn” vừa dứt thì
hàng loạt quả đạn pháo đỏ lừ lừ thun thút ra khỏi nòng, nã trúng các mục tiêu
đã định.
Lúc đầu Xuân Thái cũng run
run nhưng rồi trấn tĩnh được ngay. Anh cùng Vũ Đình Hường đã chỉnh khẩu pháo 82
ly bắn chính xác vào Nhà Đèn (trung tâm điều phối điện) và Đài Phát thanh.
Sau loạt đạn đầu, các anh
nhanh chóng di chuyển sang bên trái tránh hỏa lực của địch từ bờ biển điên
cuồng bắn trả.
Rạng sáng Mồng Một Tết Đại
đội của Vũ Xuân Thái phối hợp cùng bộ binh
phá tan Nhà Đèn, chiếm Đài Phát thanh.
Thừa thắng, bộ đội các Tiểu
đoàn 81, 83, 107 và đơn vị đặc công 406 tiến đánh cầu Trà Khúc, chi khu Sơn
Tịnh, sân bay Quảng Ngãi, Ty An ninh giải thoạt nhiều tù chính trị.
Tuy nhiên, bộ đội ta cũng bị
thương von nghiều. Vũ Xuân Thái cùng các y tá đơn vị tổ chức băng bó và đưa
thương binh về tuyến sau.
Trong lúc đang băng cho một
chiến sĩ, Thái thấy một nữ y tá quân giải phóng mặt đen sạm khói bụi nhanh nhẹn
nhảy từ công sự nọ sang công sự kia băng bó vết thương cho các chiến sĩ. Trong
lúc tiếng súng tạm ngưng, Thái dò hỏi và được biết đó là chiến sĩ liên lạc kiêm
y tá của Trung đoàn 402 tên là Hồ Thị Ánh Tuyết. Khi đến gần Thái mới biết đó
là một cô gái khá xinh, nói đặc giọng Quảng Ngãi và anh rất có cảm tình.
Đến tối, đơn vị được lệnh
rút về căn cứ, Thái muốn đi tìm Tuyết nhưng trận địa ngổn ngang, việc quân khẩn
cấp nên anh đành chịu.
Nhưng năm sau đó, Vũ Xuân
Thái cùng đồng đội đánh hàng trăm trận lớn nhỏ. Nhớ nhất là trận đánh ở Sa
Hynhf xóa sổ một Tiểu đoàn địch hay trận đánh quân đổ bộ hàng không thuộc Sư
đoàn Americon tiêu diệt 24 máy bay trực thăng, hơn 100 sĩ quan Mỹ và lính Pắc
Chung Hi.
Mùa Xuân năm 1975 Vũ Xuân
Thái cùng đơn vị tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh rồi được điều động về làm Giám
đốc Traiju Tù binh ngụy F7E.
Trong những năm tháng chiến
tranh khốc liệt đó, đến đâu Cũ Xuân Thái cũng dò hỏi và tìm cô nữ ý tá xinh đẹp
dễ mến gặp hồi Tết Mậu Thân và tình yêu của anh bộ đội giải phóng người Hải
Phòng ra đi từ Lào Cai đã được đền đáp.
Lúc này quê hương Tư nghĩa
của Hồ Thị Ánh Tuyết đã được giải phóng và Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 107
Nguyễn Nhật Thắng đã thay mặt “họ nhà Trai” đến tận gia đình làm thủ tục “ăn
hỏi” Ánh Tuyết cho Xuân Thái. Trở thành rể Quảng Ngãi, nơi có bao kỷ niệm buồn
vui thương đau và đây là nơi “chôn nhau cắt rốn” nên Ánh Tuyết cũng chẳng muốn
xa dời.
Nhưng ở Lào Cai, Xuân Thái
còn bố, mẹ, anh em, còn những kỷ niệm, ước mơ mà ngày đặt chân lên xây dựng quê
mới Thái hằng ấp ủ chưa kịp thực hiện. Thái quyết định trở về tỉnh biên giới
Lào Cai và vợ anh cũng đồng ý theo chồng ngược ra Bắc.
Hai vợ chồng anh về đất Xuân
Giao vào sau Tết 1976. Nghị lực, ý chí của người lính, vốn thực tế những năm
tháng lăn lộn ở chiến trường lại được gia đình, họ mạc, bà con đùm bọc, giúp đỡ
cộng với sự chịu thương chịu khó của cặp vợ chồng Cự chiến binh nên kinh tế gia
đình ngày một khấm khá.
Hiện nay, anh chị có một đồi
chè 4000 m2 mỗi năm thu hàng tấn chè búp, một ao hơn 4 sào Bắc bộ
nuôi thả nhiều loại cá, 7 sào ruộng 2 vụ, nuôi 2 con trâu. Anh còn tham gia
công tác xã hội, như: Bí thư Chi bộ thôn, Phó Ban Công an xã, Chủ tịch Hội Cựu
chiến binh xã…và anh luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, được nhân dân tin tưởng, yêu
mến.
Cô gái xứ Quảng Ánh Tuyết đã
vượt qua cái bỡ ngỡ ban đầu, nhanh chóng hòa đồng với đại gia đình họ Vũ, với
bà con chò xóm và đặc biệt chị khá thành thạo tiếng Tầy nên giao tiếp dễ dàng
với bà con.
Gặp anh chị trong ngày Hội
làng tôi thực sự vui vì thấy anh chị khỏe mạnh, rắn rỏi trong những bộ quân phục
cũ, ngực lấp lánh những Huân, Huy chương, Huy hiệu “dũng sĩ diệt Mỹ”…
Khi ngồi viết những dòng kỷ
niệm này, tôi càng khâm phục tình yêu nồng cháy bùng lên sau trận Tổng tấn công
Mùa Xuân Mậu Thân hồi ấy được anh chị nâng niu, gìn giữ.
Anh chị thật xứng danh ANH
BỘ ĐỘI CỤ HỒ và xứng đáng với quê hương Hải Phòng-Quảng Ngãi-Lào Cai kiên
cường, anh dũng.
Vũ Đình Hường
SN 050 đường Trần Nhật Duật,
phường Kim Tân, thành phố Lào Cai.
(Phó Chủ tịch Hội Đồng hương Hải Phòng tỉnh Lào
Cai)